I. Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con sấp mình thờ lạy Chúa!
Chúng con tin thật Chúa đang hiện diện trong tấm bánh bé nhỏ trước mặt chúng con đây;Chúa đang nhìn ngắm mỗi người chúng con với ánh mắt yêu thương, trìu mến; Chúa thấu rõ tâm hồn mỗi người chúng con; Chúa đang lắng nghe từng tiếng lòng thổn thức của chúng con. Chúng con cám tạ Chúa đã quy tụ chúng con quanh bí tích tình yêu này, để chúng con được thờ phượng, ngợi ca, tôn vinh Chúa, và kín múc nguồn sức sống thần linh. Chúng con cũng xin tạ ơn Chúa đã cho chúng con những cơ hội để phục vụ Chúa nơi những người chúng con gặp gỡ trong ngày hôm nay, chúng con xin dâng lên Chúa những niềm vui, nỗi buồn, những vất vả, khó nhọc, những thành công và cả những ước vọng của chúng con.
Giờ đây, Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, trong những phút giây ngắn ngủi này, xin cho chúng con được ở lại trong tình yêu của Chúa, xin Chúa tiếp tục nâng đỡ và bổ sức cho chúng con, xin nâng tâm hồn chúng con lên với Chúa để lắng nghe những lời mời gọi yêu thương của Ngài.
II. Bài đọc Tân Ước (Rm 5,12-19)
Trích thư của Thánh Phaolô Tông Đồ gửi tín hữu Rôma:
Vì một người duy nhất, mà tội lỗi đã xâm nhập trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết; như thế, sự chết đã lan tràn tới mọi người, bởi vì mọi người đã phạm tội. Trước khi có Lề Luật, đã có tội lỗi ở trần gian. Nhưng nếu không có Luật, thì tội không bị kể là tội. Thế mà, từ thời A-đam đến thời Mô-sê, sự chết đã thống trị cả những người đã không phạm tội bất tuân lệnh Thiên Chúa như A-đam đã phạm. A-đam là hình ảnh Đấng sẽ tới.
Nhưng sự sa ngã của A-đam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì một người duy nhất đã sa ngã, mà muôn người phải chết, thì ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giê-su Ki-tô, còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người. Ơn Thiên Chúa ban cũng khác với hậu quả do một người phạm tội đã gây ra. Quả thế, vì một người duy nhất phạm tội, con người đã bị xét xử để phải mang án, còn sau nhiều lần sa ngã, thì lại được Thiên Chúa ban ơn cho trở nên công chính. Nếu chỉ vì một người, một người duy nhất sa ngã, mà sự chết đã thống trị, thì điều Thiên Chúa làm qua một người duy nhất là Đức Giê-su Ki-tô, lại còn lớn lao hơn biết mấy. Quả vậy, những ai được Thiên Chúa ban ân sủng dồi dào và cho trở nên công chính, thì sẽ được sống và được thống trị.
Tóm lại, cũng như vì một người duy nhất đã sa ngã mà mọi người bị Thiên Chúa kết án, thì nhờ một người duy nhất đã thực hiện lẽ công chính, mọi người cũng được Thiên Chúa làm cho nên công chính, nghĩa là được sống. Thật vậy, cũng như vì một người duy nhất đã không vâng lời Thiên Chúa, mà muôn người thành tội nhân, thì nhờ một người duy nhất đã vâng lời Thiên Chúa, muôn người cũng sẽ thành người công chính.
Đó là Lời Chúa.
III. Suy niệm
Hôm nay, cùng với cả Giáo Hội, chúng ta đã bước vào Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay. Mùa Chay là thời gian tiến bước vào sa mạc, sa mạc của tâm hồn, để sống lại kinh nghiệm thanh luyện của dân tộc Israel xưa; đó cũng là thời gian để trở về với nguyên cội của mình, để nhận ra cùng đích của hành trình cuộc đời mình. Mùa Chay cũng là thời gian để nhận chân con người thật của mình, con người với biết bao tội lỗi, để nhận ra ân sủng bao la của Thiên Chúa, để rồi quay trở về với lòng thương xót vô biên của Người. Mùa Chay cũng là mùa đón chờ, chờ đợi tin mừng chiến thắng của Đức Kitô, Đấng đã dùng cái chết và sự phục sinh của mình để chiến thắng tội lỗi, đem cả nhân loại đi từ cõi chết đến với cõi sống.
Trong đoạn thư gửi tín hữu Rôma vừa đọc, Thánh Phaolô đã cảm nghiệm sâu sắc về ơn cứu độ do Đức Kitô mang lại cho nhân loại: “Nếu vì một người duy nhất đã sa ngã, mà muôn người phải chết, thì ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giê-su Ki-tô, còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người”.Ngài lặp đi lặp lại điệp khúc: “vì một người… nhờ một người”. Ađam và Đức Kitô, hai vị thủy tổ, được Thánh Phaolô đặt đối lập nhau. Một người, vì tội lỗi của mình, đã khiến cho cả nhân loại phải nhận chịu cái chết; ngược lại, nhờ Đức Giêsu Kitô, qua cái chết và sự phục sinh của Ngài, tất cả nhân loại được hòa giải, được đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa, được đi vào cõi sống. Đức Kitô chính là Đấng quy tụ con cháu của Ađam, những con người vốn phải chết, để thông ban ân sủng của Thiên Chúa. Như thế, trong liên hệ với Ađam, chúng ta cũng là những con người tội lỗi, phải chết; nhưng trong liên hệ với Đức Kitô, chúng ta được giải thoát khỏi tội lỗi, được sống trong vinh quang của Thiên Chúa. Có một sự liên đới giữa tội của Ađam và tội của chúng ta, cũng như có một sự liên đới giữa ơn cứu độ do Đức Kitô đem lại cho chúng ta.
Thật vậy, chúng ta thường nghĩ rằng, chỉ vì tội ban đầu của Ađam mà ngày nay nhân loại phải chịu hậu quả. Không hẳn thế! Thánh Phaolô đã nói: “sự chết lan tràn tới mọi người, bởi vì mọi người đã phạm tội”.Tội của Ađam không chỉ là tội của một mình ông, nhưng chính chúng ta cũng có góp phần mình vào trong đó. Kinh nghiệm hằng ngày cho thấy rằng, tội của người này cũng sẽ ảnh hưởng cách nào đó cho người khác. Mọi người đều có sự liên đới trong tội của nhau. Khuynh hướng tự nhiên của chúng ta là không hoàn toàn chịu trách nhiệm về các tội chúng ta thường khi không cố tình muốn phạm, và đây chính là bằng chứng tình cảnh nô lệ hay tha hóa của chúng ta. Vì thế, đứng trước tội của một người nào, chúng ta được mời gọi nhận ra rằng, chính mình cũng có phần trách nhiệm trong đó. Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói đến sự “thông hiệp tội lỗi”, theo đó,“một linh hồn hạ thấp mình trong tội sẽ lôi kéo theo cả Hội Thánh và một cách nào đó, kéo theo toàn thế giới. Nói cách khác, không có tội nào, kể cả tội thâm sâu kín đáo nhất, tội hết sức riêng tư, lại chỉ liên quan đến người đã phạm mà thôi. Mỗi tội đều có những âm hưởng đến toàn Hội Thánh và trên toàn thể gia đình nhân loại, tuy với nhiều hay ít trầm trọng và tổn thất” (Tông Huấn Hậu Thượng Hội Đồng Về Hòa Giải và Sám Hối Trong Thế Giới Ngày Nay, số 16).Tất cả nhân loại, từ thời Ađam cho đến nay, và cho đến mãi về sau, đều có sự liên đới trong tội của nhau. Đó là một sự thật mà con người thường muốn chối bỏ.
Tuy nhiên, Thiên Chúa không chịu thua tội lỗi của con người,“sự sa ngã của A-đam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa”. Qua Đức Kitô, Thiên Chúa ban ơn cứu độ cho tất cả nhân loại, Người nâng loài người sa ngã lên, cho họ được sống, được thống trị, nghĩa là chia sẻ chính vinh quang của Người. Chúa Kitô, Ađam mới, tập hợp chúng ta lại, Người quy tụ chúng ta bằng cuộc hiến tế của Người và trở nên thủ lãnh mới của nhân loại. Chúa Kitô cứu độ một thế giới gồm những người tội lỗi, trong đó có tôi. Tôi và những người anh em tôi, nhân loại của tôi, cần đến ơn cứu độ của Thiên Chúa. Giữa tôi và anh em tôi có một sự liên đới, liên đới với nhau và với Đức Kitô. Sự cứu độ của tôi tùy thuộc sự liên đới với công trình của Đức Kitô và liên đới với đồng loại, như lời của Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II “mỗi linh hồn vươn lên cao thì cũng nâng cả thế giới lên” (Tông Huấn Hậu Thượng Hội Đồng Về Hòa Giải và Sám Hối Trong Thế Giới Ngày Nay, số 16).Ơn cứu độ vừa mang tính cá nhân, vừa có tính tập thể.Hình ảnh các tín hữu thắp lên ngọn nến của mình từ cây nến phục sinh trong Đêm Vọng Phục Sinh, diễn tả ý nghĩa liên đới giữa mọi người với Đức Kitô và với nhau. Đức Kitô đã mang ánh sáng đến cho nhân loại, ánh sáng đó phải được mọi người tiếp tục san sẻ cho nhau, để làm cho trần gian rực sáng. Chỉ có ánh sáng mới có thể xua tan bóng tối. Người ta thường nói: “đừng ngồi nguyền rủa bóng tối, nhưng hãy thắp lên một ngọn nến”. Sự dữ vẫn tiếp tục hoành hành trên thế giới, giữa các dân tộc, trong mỗi cộng đoàn, nơi mỗi gia đình, và ngay cả trong mỗi con người. Bóng tối của sự dữ chỉ có thể bị đẩy lui bởi ánh sáng của Đức Kitô, ánh sáng chiếu soi cho cả nhân loại, và ánh sáng đó đã được thắp lên nơi mỗi một người Kitô hữu. “Cũng như vì một người duy nhất đã sa ngã mà mọi người bị Thiên Chúa kết án, thì nhờ một người duy nhất đã thực hiện lẽ công chính, mọi người cũng được Thiên Chúa làm cho nên công chính, nghĩa là được sống”. Một cách nào đó, “Một người duy nhất” cũng chính là mỗi người chúng ta, khi chúng ta bước đi trong ánh sáng của Đức Kitô và để cho ánh sáng của Người được lan tỏa trong cuộc sống của mình.
Tội lỗi là toàn bộ những sức mạnh giam hãm một nhân loại vốn nghiêng chiều theo con đường xấu,nó gây ra sự chia rẽ, phá vỡ sự liên đới giữa người với người; tội lỗi khiến nhân loại phải ở dưới ách thống trị của sự chết. Thánh Phaolô đã phải thốt lên: “Tôi thật là một người khốn nạn! Ai sẽ giải thoát tôi khỏi thân xác phải chết này? Tạ ơn Thiên Chúa, nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta!” (Rm 7,24-25). Ơn cứu độ chính là sáng kiến yêu thương của Thiên Chúa, Đấng không bao giờ từ bỏ nhân loại, cho dù con người biết bao lần chống lại và loại trừ Người. Người đã ban cho nhân loại chính Con Một của Người để cứu cả nhân loại: “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16). Chúa Giêsu đã đến trần gian cũng là để liên đới với những người tội lỗi để đem lại ơn tha thứ cho họ. Bên dòng sông Giođan, Ngàiđứng vào hàng của tội nhân, để xin ông Gioan làm phép rửa, dẫu Ngài là Đấng vô tội và là Đấng xóa tội trần gian. Chúa ngồi đồng bàn với những người thu thuế và những kẻ tội lỗi để chia sẻ phận người với họ, để nói cho họ về lòng từ bi thương xót của Thiên Chúa. Chúa đồng cảm với số phận của người phụ nữ ngoại tình và mang lại ơn tha thứ cho chị. Chúa không ngừng đi tìm những con chiên lạc, lạc vì tội lỗi, lạc vì bị xã hội bỏ rơi, loại trừ, để đem nó về trong ràn chiên của Thiên Chúa. Và trên hết, Chúa đã đón nhận hình phạt thập giá, hình phạt nặng nhất dành cho những kẻ tử tội, để chết thay cho cả nhân loại – một người chết thay cho muôn người (x. Ga 11,50); để nhờ đó, ơn cứu độ của Thiên Chúa được lan tràn cho nhân loại. Ngài đã liên kết tất cả nhân loại tội lỗi lại để quy phục Thiên Chúa, để đón nhận ân sủng của Người. Hình ảnh Ađam xưa nay được thay bằng hình ảnh của Đức Kitô. Ađam chỉ là hình bóng của Đức Kitô sắp đến. Như thế, những nỗ lực cá nhân của con người không thể giúp con người tự giải thoát mình, nhưng phải nhờ vào ân sủng của Thiên Chúa, được ban qua Đức Kitô, con người được hồng phúc bước vào thế giới của sự sống. Chính tình yêu đem lại ơn giải thoát, làm phát sinh sự sống. Đứng trước tình yêu bao la nhưng không đó, con người nhận ra sự bé nhỏ và tội lỗi của mình, để rồi từ đó phát xuất tâm tình sám hối. Vì vậy, có thể nói rằng, sám hối là nhìn vào tình yêu của Thiên Chúa, để đón nhận lòng từ bi hải hà của Ngài, nài xin Ngài ban ơn tha thứ, để nhờ sức mạnh của Ngài, chúng ta biết hoán cải chính mình, làm lại cuộc đời mình.
Lạy Chúa, chúng con đang sống trong những ngày đầu Mùa Chay thánh. Mùa “Thánh” bởi vì là mùa giúp chúng con biết ăn năn sám hối để mỗi ngày tiến gần đến với sự thánh thiện hơn;giúp chúng con biết nhận ra mình là những tội nhân luôn cần đến sự trợ giúp của ơn thánh Chúa; và giúp chúng con biết quy hướng lòng mình đến mầu nhiệm thánh, mầu nhiệm cứu độ, mầu nhiệm tình yêu bao la của Thiên Chúa, được diễn tả và trao ban qua cái chết và sự phục sinh của Chúa. Xin Chúa giúp chúng con, trong Mùa Chay này, biết không ngừng sống tinh thần liên đới với mọi người, trong những yếu đuối, thiếu sót, lỗi lầm cũng như tội lỗi, để biết cảm thông, tha thứ cho nhau; sống tình liên đới bằng những việc lành, bằng lời cầu nguyện, bằng những hy sinh cho nhau, phục vụ lẫn nhau; sống tình liên đới qua việc giúp nhau sống đức tin, đức cậy, đức mến; nhờ đó chúng con được tiếp thêm sức mạnh thần thiêng của Chúa để có thể liên đới với những người chưa biết Chúa, với những người chúng con gặp gỡ để loan truyền ơn cứu độ và tình thương của Chúa cho họ. Amen.
CHÚA NHẬT 1 MÙA CHAY
(9.3.2014)